bài thơ của mẹ
Sự im lặng và cả tiếng ve kêu, cả tiếng ve kêu mệt vì cái nắng oi ả của mùa hè. Nhà tôi vẫn còn tiếng ôi, tiếng con ngồi dậy và mẹ ngủ gà ngủ gật. Lời ru mang hương mùa thu, tay mẹ thổi vào lòng mẹ mang hương về. Những ngôi sao đang thức ở đó, Không giống như bạn đã thức vì chúng tôi. Đêm nay anh ngủ trọn giấc, em là hơi thở cuộc sống của anh.
1972
Tác giả: Trần Quốc Minh.
Lời tác giả: “Bài thơ” nữ hộ sinh ra đời trong một hoàn cảnh hết sức lạ lùng: Ngày 16-4-1972, giặc Mỹ đánh phá ác liệt TP. Hải Phòng. Tôi theo gia đình chị – Y sĩ Trần Thị Hồng sơ tán về Bệnh viện An Hải. Tôi nhớ rất rõ lần đó chị Hồng sinh ra anh Nguyễn Đức Thiện (nay là một doanh nhân thành đạt).
Đêm đó trời nóng. Còi báo động, bom nổ. Thiên gào khóc thảm thiết. Bà Hồng thương con, mắc võng vào hai thân cây, dùng chân đạp vào võng, dùng cánh thổi cho con. Quạt cho đến khi hai mẹ con chìm vào giấc ngủ thì câu thơ đầu tiên hình thành trong tâm trí tôi: Im lặng và tiếng ve kêu – Nắng hè oi bức chúng con mỏi… Sáng mẹ vào viện, con. ở nhà với bố của Thiện.
Tôi vội viết bài thơ Ngọn gió của con, sau này đánh máy Tiếng Việt lớp 2 – tập 1, đổi nhan đề thành “Mẹ”.
Nguồn: SGK Tiếng Việt 2, tập 1, NXB Giáo dục, 2002.
Chaolong TV cảm ơn bạn đã đọc bài viết Bài thơ Mẹ (Trần Quốc Minh) (1972) , hy vọng rằng những thông tin chúng tôi chia sẻ sẽ hữu ích cho bạn. Đừng quên Cháo Lòng TV là website trực tiếp bóng đá miễn phí, tốc độ cao, được yêu thích nhất hiện nay nhé !